Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Góc cóp nhặt

Khoảng cách giữa hai trái tim

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo:
Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…
Rồi ngài lại tiếp tục:
Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..
Ngài kết luân:
Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về.

(từ Tâm Duyên.com)

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Đừng tưởng


Đừng tưởng
em còn nghe lòng bùi ngùi
khi tháng chín về xao xác lá thu bay
con đường em qua
hương Ngọc lan thơm ngát
từng vòng xe-từng yêu dấu phai nhòa !
**
Đừng tưởng
em còn buồn khi mùa thu đi
bởi trăng thu đã úa lúc thu về
em thả lên trời những "vàng tơ sợi nhỏ" *
cùng lời hẹn thề "xin chờ kiếp sau" ! *
**
Đừng tưởng
em còn vui trong mắt
khi cây mai xưa lật đật trỗ bông vàng
tháng chạp về cho trời đất xốn xang
từng góc phố
từng hàng cây thương nhớ !
**
Đừng tưởng
em còn tin tình yêu có thật
dẫu vẫn còn đầy-nhóc-một -kho-thơ
một-kho-thư.Và thật nhiều dịu ngọt...
cũng chỉ phù hư một khối tình !
**
Đừng tưởng
em còn trân trọng thời gian
dẫu trăm năm, ngàn năm...
cũng một sớm một chiều !
**
Đừng tưởng
em còn rơi nước mắt
khi chiều buông
tím ngắt một chân trời !

25/2/2012
ĐinhLộc 
___________________________
*"Vàng tơ sợi nhỏ xin chờ kiếp sau" : Thơ Cung Trầm Tưởng

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Cho ngày tình nhân

Cái bóng

Không hề 
có tình yêu !
chỉ là chút nắng 
cuối chiều u minh
chỉ là cái bóng 
của mình 
nên chi bắt bóng
là mình phải đau !

Không có tình yêu đâu !
chỉ là một mớ u sầu
lung linh màu sắc
cầu vồng đấy thôi !

Valentin 2012
ĐinhLộc

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Em lại thành đá núi

 
Ngày em chưa gặp anh
tâm hồn em-đá núi
tình yêu anh-ngọn lửa
cháy hồn em-đá tan !


Bây chừ nơi xa xôi
tình anh vùi trong đất 
tình anh mù trong sương
tình yêu kia vời vợi


Em lại thành đá núi
hồn trơ lạnh giữa đời !

2012 
ĐinhLộc

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Kí ức ngày xuân










Giao thừa 
(khai bút 73)

Mùa đông tàn
trên vùng tóc tiên
và em qua đó dáng ngoan hiền
áo lụa vàng mơ trong nắng mới
cỏ hồng say ngủ giấc cô miên .
**
Nghe gió mùa sang trong lá cây
xuân nồng vỡ nụ ngất ngây say
em về xây mộng vàng công chúa
một chút hồn vui nhẹ thoáng bay !

lớp 10
đinh lộc
________________________________

Em-với
mùa xuân

Và em
mặc áo lụa hồng
thả bay sợi tóc
phiêu bồng nơi nao
mỗi mùa xuân
một sắc màu
sâu trong mắt biếc
chút sầu mênh mông
nhớ se sắt
gió tàn đông !
em-con dế nhỏ
mơ mòng đợi trăng .

lớp 12
đinhlộc
______________________________________

Mùa xuân
tóc ngắn

Ừ nhỉ,tóc em còn ngắn lắm !
mùa xuân về gọi tuổi trăng rằm
hình như em có buồn trong mắt
một thoáng
khi nhìn mây trắng bay !

Em đã lớn rồi ư -con bé ?
không đâu
dẫu má đỏ,môi hồng,
dẫu áo em bay chiều tan học
đã có mắt nhìn theo ngóng trông !

Em-vẫn hồn nhiên-em tóc ngắn !
trong veo màu mắt,chớm mơ buồn
chỉ để ươm hồng cho tuổi mới
nghĩ-trần gian-chẳng-có-ai !

lớp 9
đinhlộc
________________________________________________

Em nghe mùa xuân đến

Rất khẽ thôi, em nghe mùa xuân về đâu đó.
Bầu trời như trong hơn với những cánh én từng đàn dập dìu trẩy hội.Mây bỗng mượt mà óng ả, nhẹ tênh .Mây bay thật nhẹ,hình như muốn dừng chân lữ thứ?
Hàng dương liễu xanh xỏa tóc trên con dốc xuôi trường đã đổi màu tóc mới-cái màu vàng cháy trông héo úa lại tràn đầy nhựa sống đến lạ kì-hoa dương liễu đấy ! Những note nhạc của nhạc sĩ Văn Cao vang theo từng bước chân em- dặt dìu trầm lắng trong tiếng thông reo "...người đi theo mây nước xa muôn trùng,dừng bước phiêu linh về chốn cũ-tới đây mây núi đồi chập chùng- liễu dương hơ tóc vàng trong nắng..." (Bến Xuân)
Và nắng lên.Mùa đông chỉ còn một chút sắt se trong mù sương mai sớm,rồi cũng tan theo mùa-cho nắng hồng tươi theo em đến lớp.
Cỏ dưới chân em mềm mượt lá nhung non.
Gió lướt nhẹ trên vòm lá xanh qua vườn nhà ai nõn nà lộc biếc .
Thoang thoảng những hương bay-mùi hương thật dịu dàng -thật nồng nàn như về từ quá khứ.Hương của cỏ cây,hoa lá -hay hơi thở của đất trời không biết nữa mà cứ làm em ngây ngất bồi hồi !
Mùa xuân đã đến tự bao giờ !
Em lắng nghe. Em chìm đắm trong không gian thân thuộc,tinh khôi- nắng thuỷ tinh trong veo màu mắt ngọc...
...Bỗng dưng em thấy mình không còn bé dại !

Lớp 9
đinhlộc